Hơn 10 phóng viên Nhật Bản, như Keizaburo Shimamoto, Hiromichi Mine, Kyoichi Sawada, Takeshi Yanagisawa... đã tử nạn ở đâu đó trong một cánh rừng già biên giới Đông Dương, một ngã ba giao thông huyết mạch hoặc ở một căn cứ quân sự ven biển... Riêng phóng viên Ishikawa Bunyo đã may mắn trở về và tiếp tục sự nghiệp phóng viên của mình.

Rất nhiều bộ ảnh ông chụp đã tạo được tiếng vang. Trong đó, tập ảnh “Chiến tranh giải phóng Việt Nam” của ông đã được bạn bè, đồng nghiệp và các chuyên gia báo chí coi là “đã nổi bật lên trong hàng loạt tập ảnh của thế giới về cuộc chiến tranh của Mỹ ở Việt Nam. Có lẽ đấy là tập ảnh hay nhất”. Ông cũng là một trong những phóng viên chiến trường hiếm hoi được phép tác nghiệp ở cả hai miền Nam – Bắc Việt Nam trong chiến tranh. 

Ishikawa Bunyo sinh năm 1938 tại Okinawa, Nhật Bản. Ông tác nghiệp tại chiến trường Việt Nam từ tháng 01/1965 đến tháng 12/1972. Bảy lần bị thương suýt chết ở chiến trường miền Nam Việt Nam không làm ông chùn bước. Những bức ảnh chụp ở chiến trường lúc bấy giờ đã trở thành “giấy giới thiệu” hết sức hữu hiệu để ông có thể đặt chân lên cả miền Bắc Việt Nam, chụp những hình ảnh của chiến tranh phá hoại do Không quân và Hải quân Mỹ thực hiện. 

Sự có mặt kịp thời của ông tại Sài Gòn, chỉ 4 ngày sau “sự kiện Vịnh Bắc Bộ” đã giúp ông có một góc nhìn toàn cảnh về cuộc chiến tranh của Mỹ ở Việt Nam. Bên cạnh cảnh chiến sự, cảnh hành quân của lính Mỹ, lính Hàn Quốc ở miền Nam Việt Nam, ông còn ghi lại nỗi đau thương của người dân Việt Nam chạy loạn, bị mất người thân, bị bắt bớ, tra tấn... Nhưng khi Việt Nam thanh bình, chính ông đã đi tìm lại những “nhân vật” của các bức ảnh chiến tranh xưa, chụp lại cuộc sống của họ ngày nay, dù nghèo khó hay khá giả, vẫn với nụ cười trên môi... Những nụ cười bình dị, hồn nhiên của người dân Việt Nam từ vùng cao đến đồng bằng trở thành một đề tài lớn cho ông về sau.